LỜI ĐỀ TẶNG

D

ành cho Micheal, người đã dỡ bỏ những bức tường ngăn cách

5

p

LENA

T

ôi lại bắt đầu mơ về Portland. Từ ngày Alex xuất hiện, từ ngày anh trở về từ

cõi chết, nhưng đã thay đổi và khác trước đây rất nhiều, quá khứ cứ thế ùa về, như con quỷ trong những câu chuyện ma mà chúng ta vẫn kể cho lũ trẻ nghe. Nó trỗi dậy qua những kẽ hở, bất cứ khi nào tôi không chú ý, kéo tôi bằng những ngón tay háu đói, gầy guộc và đầy thèm thuồng. Đó là điều mà họ đã cảnh báo tôi nhiều năm qua: sức nặng đè lên ngực tôi, những cơn ác mộng bám lấy tôi ngay cả khi đang tỉnh giấc. “Dì cảnh cáo đấy!” Tiếng dì Carol vang lên trong đầu tôi. “Mọi người đã nói rồi mà.” Rachel nói. “Đáng ra cậu nên ở lại.” Đó là Hana, với tay về phía tôi qua những lớp ký ức mờ ảo, âm u, xuyên qua cả chiều dài của thời gian, còn tôi thì đang chới với, chực chìm xuống. Chúng tôi có hơn hai mươi người, xuất phát từ New York đi về hướng bắc: Raven, Tack, Julian và tôi, và có cả Dani, Gordo và Pike cộng thêm chừng mười lăm người khác, phần lớn chỉ im lặng và làm những gì được bảo. 6

p

Lễ cầu hồn Và Alex. Nhưng không phải Alex của tôi. Đó là một người xa lạ, không bao giờ mỉm cười và hiếm khi cất tiếng nói. Những người khác, những người lúc trước dựng trại ở nhà kho bên ngoài White Plains, đã di tản xuống phía nam hoặc sang phía tây. Hiện tại, nhà kho chắc chắn đã được dọn sạch và bị bỏ hoang. Nó không còn an toàn nữa, sau vụ giải cứu Julian. Julian Fineman là một biểu tượng, một biểu tượng quan trọng. Những kẻ xác sống sẽ săn tìm cậu ta. Chúng muốn treo cổ cái biểu tượng ấy lên, biến nó thành một bài học đẫm máu, để những người khác nhìn vào đó mà khiếp sợ. Vì vậy, chúng tôi cần đặc biệt cẩn trọng. Hunter, Bram, Lu và một vài người khác nữa ở khu trại Rochester trước đây, đang đợi chúng tôi ở phía nam Poughkeepsie. Chúng tôi mất gần ba ngày mới đi hết quãng đường; buộc phải đi vòng qua gần chục thành phố bị kiểm soát. Rồi đột nhiên, chúng tôi tới nơi. Cánh rừng kết thúc bên rìa một sân bê tông cực lớn, nứt chằng chịt, bên trên vẫn còn những đường kẻ màu trắng lờ mờ, dấu vết của một bãi đỗ xe. Những chiếc ô tô hoen gỉ, các bộ phận bị tháo rời ra – lốp cao su, những mảnh kim loại – vẫn còn nằm lại trong bãi đỗ. Nhìn chúng nhỏ bé và trông có vẻ kỳ cục, chẳng khác nào những món đồ chơi cũ bị vứt bỏ của một đứa trẻ. Bãi đỗ xe trông như một hồ nước màu xám ngắt trải dài về bốn phía, tới tận chân một công trình khổng lồ làm từ thép và kính: một trung tâm thương mại cũ. Cái biển 7

p

Lauren Oliver

với những con chữ uốn lượn, dính vài vết phân chim trắng trắng: Trung Tâm Thương Mại Empire State. Cuộc đoàn tụ tràn ngập niềm vui. Tack, Raven và tôi chạy ùa tới. Bram và Hunter cũng chạy về phía chúng tôi, và chúng tôi gặp nhau ở chính giữa bãi đỗ xe. Tôi ôm chầm lấy Hunter, cười rạng rỡ, còn cậu ấy vòng tay ôm lấy tôi, nhấc bổng tôi lên khỏi mặt đất. Mọi người vừa gào lên mừng rỡ vừa trò chuyện. Cuối cùng Hunter cũng đặt tôi xuống, nhưng tôi vẫn vòng một tay ôm lấy cậu ấy, như sợ cậu ấy sẽ biến mất. Tôi vươn tay còn lại ra và ôm lấy Bram, lúc này đang bận bắt tay Tack. Và chẳng hiểu bằng cách nào đó cả bốn chúng tôi ôm chầm lấy nhau, vừa nhảy vừa la hét, cơ thể chúng tôi quyện lấy nhau, dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh. “Nào, nào, nào.” Chúng tôi rời nhau ra, quay lại và nhìn thấy Lu đang chậm rãi bước tới. Đôi lông mày của cô ấy nhướn lên. Tóc cô ấy đã dài ra và được chải về phía trước, xõa trên hai vai. “Xem con mèo mang cái gì tới nào.” Đó là lần đầu tiên sau nhiều ngày trời, tôi cảm thấy thực sự hạnh phúc. Hunter và Bram đã thay đổi sau những tháng ngày chúng tôi xa cách. Bram, lạ kỳ thay, trông đẫy đà hơn lúc trước. Hunter dù nụ cười vẫn trẻ con như trước, giờ có thêm vài nếp nhăn mới ở khóe mắt. “Sarah thế nào?” Tôi hỏi. “Cô bé cũng ở đây chứ?” “Sarah ở lại Maryland.” Hunter nói. “Khu trại đó đủ sức chứa, nên cô bé không cần rời đi. Những người của tổ chức kháng chiến đang cố gắng tìm kiếm chị cô bé.” 8

p

Lễ cầu hồn “Thế còn ông lão và những người khác thì sao?” Tôi hỏi, thấy khó thở, ngực tôi như đang bị ai đó bóp nghẹt. Bram và Hunter thoáng nhìn nhau. “Ông lão không qua khỏi.” Hunter nói ngắn gọn. “Chúng tôi chôn ông ở ngoại ô Baltimore.” Raven nhìn sang chỗ khác, nhổ nước bọt xuống vỉa hè. Bram vội nói thêm: “Những người khác đều ổn.” Rồi cậu ấy tiến tới, đặt tay lên vết sẹo ba chấm nhỏ đối xứng, vết sẹo mà cậu ấy đã làm giả giúp tôi, để tôi tham gia vào tổ chức kháng chiến. “Nhìn được đấy chứ nhỉ?” Cậu ấy nói và nháy mắt. Chúng tôi quyết định hạ trại ở đây đêm nay. Nước sạch ở cách khu thương mại cũ không xa, trong những căn nhà và văn phòng làm việc đổ nát, chúng tôi tìm được một ít đồ dùng hữu ích: một vài hộp thức ăn bị chôn vùi trong đống gạch vụn; một ít dụng cụ đã gỉ sét; và cả một khẩu súng trường, Hunter tìm thấy nó dưới một đống vữa, nằm lẫn giữa hai cái móng hươu chổng ngược. Và một thành viên trong nhóm, Henley, một phụ nữ ít nói, dáng người thấp, mái tóc hoa râm dài được bện lại, đang bị sốt. Cô ấy cần được nghỉ ngơi. Đến cuối ngày, một cuộc tranh luận nổ ra, mọi người đang bàn luận về điểm đến tiếp theo. “Chúng ta nên chia ra.” Raven nói. Cô ấy ngồi bên một cái hố đã được dọn sạch để chuẩn bị đốt lửa, ngọn lửa nhỏ bùng lên trên một thanh củi cháy đen ở một đầu. “Nhóm càng đông, chúng ta càng an toàn.” Tack lý luận. Anh ta đã cởi bỏ áo khoác và chỉ còn mặc độc chiếc 9

p

Lauren Oliver

áo phông, những cơ bắp trên tay anh ta cuồn cuộn. Trời đang dần ấm lên, và sự sống đang dần trở lại với rừng cây. Chúng tôi có thể cảm thấy mùa xuân đang đến, như một con vật khẽ cựa quậy khi đang say giấc ngủ, thở ra những làn hơi ấm. Nhưng bây giờ, khi chúng tôi không di chuyển nữa thì cảm giác rất lạnh, mặt trời đã xuống thấp và Vùng Hoang Dã lại chìm trong bóng đêm tối thẫm. “Lena.” Raven gọi to. Tôi đang nhìn ngọn lửa vừa được đốt lên, nhìn những đốm lửa cuộn tròn ôm quanh những lá thông, cành cây và những cái lá khô. “Cô đi kiểm tra lều bạt đi, được chứ? Trời sắp tối rồi.” Raven đốt lửa trong một cái rãnh nông, có lẽ lúc trước từng là một con suối, vì chỗ đó khá kín gió. Cô ấy tránh dựng lều ở quá gần trung tâm thương mại và những nơi vắng vẻ quanh đó; nó hiện ra mờ mờ sau rặng cây, những mảnh kim loại đen sì quấn vào nhau và những con mắt trống rỗng, nhìn như một phi thuyền của người ngoài hành tinh bị mắc cạn. Ở mô đất cách đó chừng vài chục thước, Julian đang giúp mọi người dựng lều. Cậu ta đang đứng quay lưng lại với tôi, cũng chỉ mặc độc chiếc áo phông. Mới chỉ ba ngày ở Vùng Hoang Dã mà trông cậu ta đã thay đổi khá nhiều. Mái tóc rối bời, một cái lá còn vương ngay dưới tai trái. Chẳng cần ăn kiêng để giảm cân, cậu ta trông cũng gầy hơn. Đó là điều sẽ xảy ra khi ở đây, trong một không gian mở, với quần áo thùng thình lượm lặt được, và xung quanh là thế giới hoang dã, không ngừng nhắc nhở chúng ta về sự tồn tại mỏng manh của chính mình. 10

p

Lễ cầu hồn Cậu ta đang buộc dây thừng vào một thân cây, cố kéo cho thật căng. Lều của chúng tôi đã cũ, vá chằng chịt. Chúng không thể tự đứng nổi. Chúng cần phải được chống và buộc chặt giữa hai thân cây thì mới đứng được, giống như những cánh buồm trong gió. Gordo đang đi lại xung quanh Julian, chăm chú theo dõi. “Cậu cần tôi giúp gì không?” Tôi dừng lại cách chỗ cậu ta vài mét. Julian và Gordo quay lại. “Lena!” Gương mặt Julian sáng bừng, rồi lập tức tối sầm lại khi nhận ra tôi không có ý định tiến lại gần hơn. Tôi đưa cậu ta tới đây, cùng với tôi, tới cái nơi lạ lẫm này, và giờ tôi chẳng có gì để cho cậu ta. “Chúng tôi vẫn ổn.” Gordo nói. Tóc anh ta màu đỏ sáng, và dù không lớn hơn Tack bao nhiêu nhưng anh ta có một bộ râu dài tới ngực. “Sắp xong rồi.” Julian đứng thẳng dậy, chùi tay vào mông quần. Cậu ta ngập ngừng, rồi bước xuống khỏi mô đất, tiến gần về phía tôi, vuốt tóc ra sau tai. “Trời lạnh đấy.” Cậu ta nói khi còn cách vài mét. “Cô nên ngồi gần ngọn lửa trại mới đúng.” “Tôi ổn.” Tôi nói, nhưng vẫn đút bàn tay vào trong tay áo khoác. Tôi thấy lạnh ở sâu thẳm bên trong kia. Ngồi cạnh bếp lửa cũng chẳng có tác dụng gì. “Mấy cái lều trông ổn đấy.” “Cảm ơn. Tôi nghĩ tôi phải treo nó lên đây.” Miệng cậu ta mỉm cười nhưng đôi mắt thì không. 11

p

Lauren Oliver

Ba ngày. Ba ngày chỉ có những lần nói chuyện gượng gạo và im lặng. Tôi biết cậu ta đang tự hỏi điều gì đã thay đổi, và liệu rằng có thể quay ngược trở lại. Tôi biết tôi đang làm tổn thương cậu ta. Có những thắc mắc cậu ta đang phải cố kìm nén để không đưa ra câu hỏi, có những điều cậu ta đang phải cố gắng để không nói ra. Cậu ta đang cho tôi thời gian. Cậu ta kiên nhẫn và dịu dàng. “Lúc này trông cô xinh quá.” Cậu ta nói. “Chắc cậu sắp mù mất rồi.” Tôi định nói đùa thôi, nhưng giọng tôi nghe thấy chát chúa trong gió lạnh. Julian lắc đầu, cau mày và quay đi chỗ khác. Cái lá vàng thẫm vẫn còn mắc trên tóc cậu ta, ngay dưới tai. Trong lúc này, tôi khát khao được tiến tới, gỡ bỏ nó, luồn những ngón tay vuốt ve mái tóc ấy và cười đùa với cậu ta. “Đây chính là Vùng Hoang Dã.” Tôi sẽ nói thế. “Anh đã bao giờ tưởng tượng ra nó chưa?” Và rồi cậu ta sẽ đan tay mình vào tay tôi và nắm chặt. Cậu ta sẽ nói: “Anh sẽ thế nào đây nếu thiếu em?” Nhưng tôi không thể điều khiển chính mình. “Tóc cậu dính lá kìa.” “Cái gì cơ?” Julian trông có vẻ thảng thốt, như thể tôi vừa đánh thức cậu ta khỏi giấc mơ. “Lá. Trên tóc cậu.” Julian vội luồn tay qua tóc. “Lena, tôi...” Bùm. Tiếng súng trường khiến cả hai đứa giật nảy mình. Chim bay xáo xác khỏi lùm cây sau lưng Julian, làm tối cả 12

p

Lễ cầu hồn một khoảng trời, trước khi di tản đi các nơi. Có ai đó nói: “Chết tiệt!” Dani và Alex bước ra khỏi rặng cây đằng sau những cái lều. Mỗi người đều có một khẩu súng trường đeo ngang vai. Gordo đứng thẳng dậy. “Hươu à?” Anh ta hỏi. Trời sắp tối hẳn. Tóc của Alex gần như đen tuyền. “Không to được như hươu.” Dani nói. Đó là một phụ nữ cao to, với đôi vai rộng, trán lớn và phẳng, đôi mắt có màu như quả hạnh nhân. Cô ấy khiến tôi nhớ đến Miyako, người đã chết trước khi chúng tôi di tản tới phía nam mùa đông năm ngoái. Chúng tôi chôn cô ấy trong một ngày lạnh tê tái, ngay trước trận tuyết đầu mùa. “Gấu chắc?” Gordo hỏi. “Có lẽ thế.” Dani đáp ngắn gọn. Cô ấy sắc sảo hơn Miyako; Vùng Hoang Dã đã đẽo gọt cô ấy, tôi luyện cô ấy thành thép cứng. “Hạ được nó không?” Tôi vội vàng hỏi, dù cho tôi đã biết câu trả lời. Nhưng tôi muốn Alex nhìn tôi, nói chuyện với tôi. “Chắc có sượt qua.” Dani nói. “Cũng không chắc nữa, nhưng nói chung không đủ để hạ nó.” Alex không nói gì, thậm chí còn chẳng để ý đến sự tồn tại của tôi. Anh cứ đi thẳng, băng qua những cái lều, lướt qua Julian và tôi, đủ gần để tôi có thể tưởng tượng ra tôi ngửi thấy mùi cơ thể của anh – cái mùi xưa cũ của cỏ và củi 13

p

Lauren Oliver

khô, mùi của Portland. Nó khiến tôi muốn òa khóc, muốn vùi mặt vào ngực anh để hít hà. Rồi anh đi xuôi xuống gò đất, nơi tiếng Raven đang vọng lại: “Bữa tối xong rồi. Không nhanh là hết đấy nhé.” “Đi thôi.” Những đầu ngón tay của Julian khẽ vuốt lên khuỷu tay tôi. Nhẹ nhàng, nhẫn nại. Đôi chân của tôi quay gót bước đi, đưa tôi xuống gò đất, tới gần đống lửa giờ đây đang cháy bừng bừng; tới gần người con trai giờ đã biến thành một cái bóng, mờ mờ ảo ảo trong làn khói. Đó chính là Alex của hiện tại: một cái bóng, một ảo ảnh. Đã ba ngày rồi anh chưa nói một lời nào với tôi, thậm chí chẳng nhìn tôi lấy một lần.

14

p

Doc thu - le cau hon.pdf

Chúng tôi có hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i người, xuất phát từ New. York đi về hướng bắc: Raven, Tack, Julian và tôi, và có cả. Dani, Gordo và Pike cộng thêm chừng mười lăm ...

217KB Sizes 1 Downloads 257 Views

Recommend Documents

Doc thu - hon mang.pdf
là một ít hoa quả đã gần hỏng, kiến bám đen kịt. “Tại sao lại không?” Tôi hỏi. Cả hai ... Page 3 of 14. Main menu. Displaying Doc thu - hon mang.pdf. Page 1 of ...

Doc thu - benh dich yeu.pdf
... was a problem loading this page. Retrying... Whoops! There was a problem loading this page. Retrying... Main menu. Displaying Doc thu - benh dich yeu.pdf.

BAN DOC THU MON - ON LUYEN THI TRAC NGHIEM GDCD.pdf ...
There was a problem previewing this document. Retrying... Download. Connect more apps... Try one of the apps below to open or edit this item. Main menu. Whoops! There was a problem previewing BAN DOC THU MON - ON LUYEN THI TRAC NGHIEM GDCD.pdf. Retry

Doc-thu-bo-sach-Phat-trien-tu-duy-Usborne.pdf
Whoops! There was a problem loading more pages. Retrying... Doc-thu-bo-sach-Phat-trien-tu-duy-Usborne.pdf. Doc-thu-bo-sach-Phat-trien-tu-duy-Usborne.pdf.

Doc Thu - Luyen Sieu Tri Nho Tu Vung THPT.pdf
[email protected]. [email protected]. Hoặc bạn có thể liên hệ trá»±c tiếp với chúng tôi qua: ĐT: 04.3792.1466 Số máy lẻ 103 - Phòng Kế Hoạch. LUYỆN SIÊU TRÍ NHỚ. TỪ Vá»°NG TIẾNG ANH. Góp ý về sách: t

BAN DOC THU PP SIEU TOC HOA 1.pdf
There was a problem previewing this document. Retrying... Download. Connect more apps... Try one of the apps below to open or edit this item. Main menu.

de-thi-thu-thpt-quoc-gia-mon-tieng-anh-truong-thpt-doc ...
Question 31: One of her sons are a doctor in my mother's hospital. ... Like any other universities, the Open University can give you a degree. ... de-thi-thu-thpt-quoc-gia-mon-tieng-anh-truong-thpt-doc-binh-kieu-dong-thap-nam-2015.pdf. Page 1 ...

Pronunciamiento CAU II.pdf
Page 1 of 50. UNIVERSITY OF CAMBRIDGE INTERNATIONAL EXAMINATIONS. International General Certificate of Secondary Education. MARK SCHEME for the May/June 2011 question paper. for the guidance of teachers. 0620 CHEMISTRY. 0620/12 Paper 1 (Multiple Choi

phuong thu vu -
Administration – 2009”. 3. Finalist ... Others: Leadership skill, organizing skill, teamwork and other soft skills. Interpreting & Translating English - Vietnamese skill.

Doc-Odeon.pdf
access. 13 - Cinema manager's decision is final. If you have any questions, please contact our dedicated customer service team who will be happy to. help.

New Doc 13
Scanned by CamScanner. Page 2. Scanned by CamScanner. Page 3. Scanned by CamScanner. Page 4. Scanned by CamScanner. Page 5. Scanned by ...

dr - resume - Doc Rob
perspective to support branding, marketing, PR, and other business development needs. ... has over 6k followers on Twitter, and nearly 3k friends on Facebook.

conte-asie-le-petit-chacal-et-le-chameau.pdf
entre les deux bosses, et le chameau. traversa la rivière à la nage. Quand. ils furent sur le bord, le petit chacal. sauta à terre, indiqua au chameau le. champ de ...

12 - Le Tresor de rackham le rouge.pdf
the 2016 Acquisition for 1Q 2017. Whoops! There was a problem loading this page. Retrying... Whoops! There was a problem loading this page. Retrying... 12 - Le Tresor de rackham le rouge.pdf. 12 - Le Tresor de rackham le rouge.pdf. Open. Extract. Ope

Doc-Odeon.pdf
OPIA Limited (company number 06021170) whose registered office is at 15 London Street, Chertsey, Surrey, KT16 8AP, registered with VAT number 918157315 ...

dr - resume - Doc Rob
Page 1 ... perspective to support branding, marketing, PR, and other business development needs. ... Trainer for top manufacturers visiting over 500 stores/ year.

KE HOACH THU HOC PHI.pdf
Whoops! There was a problem loading this page. Whoops! There was a problem loading this page. Retrying... Whoops! There was a problem loading this page.

thu-dinh-huong-tr2_1.pdf
xri, it ld 01 ldn trong ndm. b. T6 chuc Th6nh 16 mung kj, niQm ngdy thdnh h6n cria cric d6i bpn tr6 t4i m5i gi6o xu, dflc. bi0t trong ngdy 16 Th6nh Gia. Ngodi ra, c6 thC li0n ktit thdnh nh6m nh6 c6c gia dinh tr6. dtf thu4n lgi trong viQc d6ng hdnh vd

Thu Dharamsala Sarah College_Trung Nguyen_August 19_2010.pdf
There was a problem previewing this document. Retrying... Download. Connect more apps... Try one of the apps below to open or edit this item. Thu Dharamsala ...

Thu Thuat Luong Giac.pdf
https://sites.google.com/site/thuvientrungtam123. Page 3 of 14. Thu Thuat Luong Giac.pdf. Thu Thuat Luong Giac.pdf. Open. Extract. Open with. Sign In.

13 TN thu 7 chan.pdf
There was a problem previewing this document. Retrying... Download. Connect more apps... Try one of the apps below to open or edit this item. 13 TN thu 7 ...

97 thu thach con so.pdf
QUA CẦU. Chỉ những thanh gỗ có phép tính đúng mới không bị gãy khi giẫm lên. Em. hãy gạch bỏ những thanh gỗ cần phải tránh để có thể qua cầu an toàn. 1.

biet-thu-lavila-brochure-sanbatdongsanaz.pdf
nhà mà người ta tìm kiếm khi đã tứ tuần không giống. ngôi nhà khi trẻ. Tuổi trẻ Æ°a những căn hộ nhỏ mà hiện. đại, đặt giữa lòng phố thị năng động, chen giữa những. con đường tấp nập. Lá